Chương 16

Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Trường An Như Trú

14.889 chữ

07-05-2023

Ngọc truyền âm cắt ngang, Khanh Linh đứng tại chỗ một lát, sau đó bình tĩnh trở về quan tài đá của mình nằm xuống.

Hừm, khó trách hôm qua hắn đột nhiên hỏi cô vấn đề kỳ quái như vậy, thì ra là đã dự liệu sẵn, chuẩn bị xin lỗi từ sớm.

Khanh Linh nhắm mắt lại, ngẩn ngơ nghĩ: Xin lỗi à? Vậy thì ngươi cũng phải có cơ hội mới được.

Một nén hương hương sau đó, người trong quan tài đá mở mắt ra, nhẹ nhàng chớp mắt.

Khanh Linh chậm rãi ngồi dậy, đừng tức giận mà làm gì, tức giận chỉ tổ làm ảnh hưởng đến thân thể mà thôi.

Tức giận với một người trong trang giấy không đáng, cô cũng không phải là người nói không giữ lời.

Nghĩ như vậy, Khanh Linh thậm chí còn cảm thấy nhiều thêm mấy lần nữa cũng được, kiểu này cô sẽ rời đi nhanh một chút, cũng sẽ không có gánh nặng về tâm lý.

Đúng, chính là như vậy!

Khanh Linh sáng tỏ tường tận, sau khi nghĩ thông suốt rồi, cô thậm chí còn có chút phấn chấn. Vì thế cô thu dọn lại một chút, đi tới Hoài Thành.

Lúc cô tới Hoài Thành thì trời đã tối.

Cửa thành đóng chặt, trên bầu trời cả tòa thành đều là quỷ khí và tử khí nồng đậm, có thể lờ mờ thấy được không ít Quỷ Tu xuất quỷ nhập thần.

Cửa thành dùng để vây khốn người phàm không thể bao vây tu sĩ được, thân thể cô biến thành một làn khói đen, trong thời gian ngắn đã tiến vào thành.

Trên đường phố không có một ai, thậm chí trước cửa cũng không có đèn, yên tĩnh chết chóc, tự dưng khiến cho người ta cảm thấy hoảng sợ.

Khanh Linh gọi Linh Si tới, hỏi: “Có thấy Cố Vọng không?”

Linh Si vẫn luôn đi theo bên cạnh Tiểu Kim Uyên bảo vệ an toàn cho nó. Nếu Tống Đoan có thể gặp được Cố Vọng, vậy thì Linh Si chắc chắn cũng gặp.

Linh Si trả lời chi tiết: “Chỉ gặp mặt một lần vào buổi sáng.”

Ý là hiện tại hắn ta cũng không biết người đang ở đâu.

Khanh Linh gật nhẹ đầu, móc viên Phật châu mà Cố Vọng đưa cho cô ra, đầu ngón tay ấn nhẹ, điều động quỷ khí quấn nhẹ lên trên viên Phật châu: “Đi.”

Sau khi quỷ khí bị nhiễm khí tức của Phật châu, nhanh chóng theo gió bay đi.

Vài đốm lửa ma trơi màu xanh âm u không biết từ nơi nào nhẹ nhàng tiến lại đây, tự động trôi bồng bềnh ở bên cạnh Khanh Linh, chiếu sáng cho cô.

Khanh Linh suy nghĩ một hồi rồi nói với Linh Si: “Ngươi đi theo.”

Linh Si im lặng, muốn xác định lời của cô: “Chủ tử muốn thuộc hạ đi theo Cố Vọng?”

Khanh Linh gật đầu: “Đúng vậy.”

Bây giờ người đã tới Hoài Thành, dù sao cũng đang ở chung trong một thành với Cố Vọng, cô vẫn chưa vội đi gặp hắn.

Có Linh Si đi cùng, nếu Cố Vọng gặp phải nguy hiểm gì thì cô cũng có thể ngay lập tức biết được.

Quan trọng nhất là, bây giờ cô không muốn gặp Cố Vọng.

Chẳng thà đổi với Linh Si một chút, cô đi xem Tiểu Kim Uyên và Tống Đoan, như vậy không phải sẽ cảm thấy thoải mái hơn việc đi gặp Cố Vọng sao?

Khanh Linh cảm thấy sự sắp xếp này rất hợp lý.

Linh Si: “…Tuân lệnh.”

Linh Si đi rồi, Khanh Linh mới lấy ngọc truyền âm ra, đang chuẩn bị hỏi vị trí của Tống Đoan thì vừa hay Tống Đoan cũng đang muốn tìm cô.

Khanh Linh nghi hoặc: “Tìm ta sao?”

“Đúng vậy.” Tống Đoan nghe có vẻ rất kích động: “Đợi lát nữa hẵng nói, chỗ này rất khó tìm. Ngươi chờ ta ở cửa thành, ta đang đi tới đó.”

Thế là Khanh Linh yên ổn đợi ở cửa thành, nhàn rỗi không có việc gì, cô bèn chọc chọc lửa ma trơi giết thời gian.

Chọc chọc… động tác lập tức dừng lại, hình như lửa ma trời này có gì đó khác với Quỷ Giới. Cô vươn tay, đón lấy một đốm lửa trong số đó.

Cô thử vận một chút quỷ khí, bên tai lập tức nổ ra một tiếng rít chói tai.

Khanh Linh có chút ngạc nhiên: “Hỏa Hồn?”

Hỏa Hồn khác với lửa ma trơi, tên như ý nghĩa, bên trong Hỏa Hồn lưu trữ hồn phách.

Hồn phách của người bình thường sau khi chết đều sẽ tan biến luân hồi, nhưng Hỏa Hồn lại có thể vây khốn hồn phách, là một loại tà thuật.

Tống Đoan nói dịch bệnh ở Hoài Thành không bình thường, không biết có liên quan gì tới thứ này hay không?

Lúc này có mấy bóng đen từ đằng xa dùng tốc độ cực nhanh bay lướt qua, kèm theo đó là tiếng gào thét âm u, bay thẳng đến chỗ của Khanh Linh.

Tiếng rít chói tay của những Hỏa Hồn xung quanh cô phát ra càng lúc càng lớn.

Khanh Linh bị làm cho đau tai, buông Hỏa Hồn ra, giơ tay lên ngăn mấy bóng đen ở bên ngoài quỷ khí. Cô cũng thấy rõ là mấy tên Quỷ Tu đang tiến đến, nhưng lại không giống với Quỷ Tu bình thường.

Hai mắt bọn chúng vô thần, như không hề biết người đang đứng ở chỗ này là ai, bị ngăn ở bên ngoài giống như nổi cơn điên, chỉ nhìn chằm chằm vào lửa ma trơi ở xung quanh cô.

Bọn chúng là vì Hỏa Hồn mà tới.

Xem ra những Quỷ Tu này tới đây tu luyện không được thuận lợi cho lắm.

Mắt thấy đám Quỷ Tu kia sắp sửa phá vỡ trói buộc, Khanh Linh dứt khoát linh hoạt trói bọn chúng lại.

Cô đi tới bên cạnh mấy tên Quỷ Tu, đang định nhìn xem xảy ra vấn đề gì.

Ánh mắt của một tên Quỷ Tu trong số đó đột nhiên nhìn thẳng, trực tiếp chống lại ánh nhìn của cô, trong mắt vẫn không hề có thần thái, như là bị thứ gì đó pha trộn, toàn bộ đều là ác ý.

Trong lòng Khanh Linh có chút giật mình, lùi về sau một bước, cùng lúc đó, tên Quỷ Tu kia đột nhiên có thể động đậy, đánh úp về phía cô.

Khanh Linh còn chưa kịp ra tay, một thanh kiếm từ hư không lao tới, trực tiếp chém đứt tay của tên Quỷ Tu kia.

Quỷ Tu dường như không có cảm giác, một cái tay khác lại duỗi ra.

Một tiếng quát kinh hoàng từ đằng xa truyền đến: “Khanh Linh!”

Có người kéo cô một phát khiến cho tên Quỷ Tu kia vồ hụt.

Lúc Quỷ Tu còn muốn quay đầu lại, Khanh Linh đã kịp có phản ứng, nhanh chóng vẽ ra một tấm bùa chú, tấm bùa chú đó đánh vào trên trán Quỷ Tu.

Khanh Linh: “Đứng im!”

Quỷ Tu không động đậy.

Tống Đoan thở phào nhẹ nhõm: “Không sao chứ?”

Khanh Linh lắc đầu: “Đa tạ.”

Tống Đoan xua tay: “Khách sáo làm gì.”

Hắn đưa mắt nhìn tên Quỷ Tu bị cố định kia, lại nhìn qua mấy tên đang bị trói cùng một chỗ, nhíu mày nói: “Ta đang có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Chuyện gì?”

Tống Đoan hơi phiền não, hắn liếc mắt nhìn xung quanh: “Chỗ này nguy hiểm, chúng ta rời khỏi đây trước rồi nói.”

Khanh Linh đành phải đồng ý.

Đi được nửa đường, Khanh Linh đột nhiên nhớ ra: “Ngươi bỏ kiếm luôn à?”

Tống Đoan mờ mịt: “Kiếm nào?”

“Linh khí của ngươi.” Khanh Linh: “Đánh bị thương tên Quỷ Tu kia.”

Tống Đoan: “Ta chưa ra tay mà.”

Hắn mở cây quạt xếp trong tay ra: “Huống chi, linh khí của ta là cái này.”

Khanh Linh quay đầu lại, nhìn thoáng qua bóng đêm đen kịt, vậy thanh kiếm ban nãy là của ai?

Ở đầu khác, sau khi cô rời đi rồi, ảnh hưởng của quỷ khí trên người mấy tên Quỷ Tu kia yếu bớt, bọn chúng đã thoát ra khỏi trói buộc.

Lúc này, bóng người màu đỏ từ trên tường thành chậm rãi đáp xuống đất.

Hắn chầm chậm nhặt thanh kiếm trên mặt đất lên, máu trên thanh kiếm chảy xuôi xuống, hắn đảo mắt nhìn qua, sau đó nhẹ nhàng nâng lên hút.

Mấy tên Quỷ Tu không có ý thức, giống như không nhìn thấy hắn, đang muốn đi tìm Hỏa Hồn khác, bước chân đột nhiên dừng lại.

Thanh kiếm kia giống như mọc mắt, không hề lưu tình xuyên qua lồng ngực của bọn chúng, chỉ trong nháy mắt cả đám đã không còn sinh khí.

Cố Vọng thu thập mấy nhân vật nhỏ này xong, lại đi tới nhìn tên cầm đầu kia, hắn ta vẫn đang bị bùa chú cố định như cũ, sau khi bị chặt đứt một cánh tay, trên tay vẫn còn đang chảy máu.

Cố Vọng hời hợt nói: “Không nhìn rõ chủ, có lẽ không cần dùng mắt nữa.”

Nói xong, thanh kiếm đang nhỏ máu kia chọc thẳng vào mắt Quỷ Tu.

Trong cổ họng Quỷ Tu lập tức phát ra một hồi tiếng thét đau đớn. Cố Vọng “chậc” một tiếng, tiếp tục cắt đầu lưỡi của hắn ta xuống.

Trong không khí tràn ngập một mùi máu tươi, sắc mặt Cố Vọng không đổi, cũng không quay đầu lại, chỉ hỏi: “Nhìn đủ chưa?”

Một cái bóng trắng từ trên trời giáng xuống, đứng ở cách đó không xa, giọng điệu lạnh lùng: “Quả nhiên là ngươi tới đây.”

“Đúng vậy.” Cố Vọng quay người lại, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào người trước mặt: “Ta đương nhiên phải đến.”

Hắn chỉ vào mấy tên Quỷ Tu đã chết và sống không bằng chết ở trên mặt đất, cười hết sức xấu xa: “Có nhìn thấy không? Có một ngày, ngươi cũng sẽ trở nên giống như bọn chúng.”

Hắn gằn từng chữ một: “Bị người ta khống chế, sống không bằng chết.”

Vẻ mặt Lâm Ngân Chi hời hợt: “Lời nói không có căn cứ.”

Phật châu ở đầu ngón tay Cố Vọng chậm rãi xoay chuyển, hắn cười khẽ: “Thật không?”

“Vậy thì vì sao lúc ở Thần Cảnh, ngươi nhanh như vậy đã không chịu đựng nổi?”

Con ngươi lãnh đạm của Lâm Ngân Chi hơi dao động, ngước mắt lên nhìn.

Một đỏ một trắng giằng co, một kẻ thì lạnh lùng như băng, kẻ còn lại lười biếng nguy hiểm, áp lực giống như là muốn xé rách toàn bộ bầu không khí, nhưng lại không có người nào ra tay.

Sau một hồi lâu, Lâm Ngân Chi mới lên tiếng: “Chuyện của Hoài Thành, ngươi không cần nhúng tay vào.”

Động tác trong tay Cố Vọng dừng lại, mưa gió kéo đến trong con ngươi đen láy: “Ngươi đang sợ hãi.”

Lâm Ngân Chi nhíu mày: “Cố Vọng!”

Cố Vọng: “Sợ là đúng rồi.”

“Ngươi nên như vậy… sợ ta cả đời.”

Lâm Ngân Chi cũng không bị hắn chọc giận, mà chỉ thản nhiên nói: “Vậy Khanh Linh thì sao?”

Cố Vọng hơi thu lại ý cười, màu sắc con ngươi lạnh xuống.

Lâm Ngân Chi: “Ngươi đã không tin tưởng nàng ấy, sao còn muốn nàng ấy đi theo, khiến cho người vô tội phải…”

“Thu hồi lòng từ bi thương người của ngươi lại đi.” Cố Vọng mở miệng cắt ngang lời y, trong mắt nhiều hơn một chút lệ khí đỏ thẫm: “Ta làm gì còn chưa tới phiên ngươi dạy bảo.”

“Huống chi, trong lòng ngươi đang nghĩ gì, tự bản thân ngươi chẳng lẽ không biết?”

Nói xong, Cố Vọng ném thanh kiếm kia xuống đất, cũng không quay đầu lại mà quay người rời đi.

Thật lâu sau đó, bóng trắng đứng tại chỗ mới động đậy.

Y liếc mắt nhìn tên Quỷ Tu đang đau đớn không chịu nổi, sau đó nhặt thanh kiếm trên mặt đất lên, mắt không chớp lấy một cái đâm kiếm vào trong lồng ngực tên Quỷ Tu kia.

Xuống tay chuẩn xác hung ác, Quỷ Tu kia nháy mắt đã hoàn toàn mất đi hơi thở.

Lâm Ngân Chi buông kiếm ra, xoa xoa tay.

Cổ Vũ Yên từ xa tiến lại đây: “Sư huynh.”

Nàng ta đến gần, nhìn cái xác ở trên mặt đất: “Đây là… Quỷ Tu bị khống chế đúng không?”

Lâm Ngân Chi: “Ừm.”

Cổ Vũ Yên nhìn miệng vết thương trên người Quỷ Tu, vết kiếm kia là kiếm khí của Lâm Ngân Chi, nàng ta hơi khựng lại: “Những Quỷ Tu này không phải không cứu được.”

Lâm Ngân Chi không lên tiếng.

Cổ Vũ Yên: “Quỷ chủ, ý muội muốn nói là Khanh Linh cô nương đã tới Hoài Thành.”

Nàng ta bổ sung: “Tống Đoan đã dẫn Khanh Linh cô nương tới khách điếm, những Quỷ Tu này nói không chừng nàng ấy sẽ có cách.”

Lâm Ngân Chi khẽ vuốt cằm: “Đi thôi.”

Trong khách điếm, Tống Đoan một hơi kể từ đầu đến cuối câu chuyện.

Thì ra ngoài dịch bệnh, bọn họ còn phát hiện ra có kẻ đang sử dụng tà thuật Phệ Hồn ở Hoài Thành.

Đó là vây khốn hồn phách của người chết ở bên trong Hỏa Hồn. Loại tà thuật này bình thường đều dùng cho người muốn ngưng tụ thần hồn, nuốt hồn phách của người khác để củng cố hồn phách của bản thân.

Khanh Linh đưa mắt nhìn những Hỏa Hồn ở bên cạnh mình. Những Hỏa Hồn này còn chưa bị người ta nuốt mất đã bị Quỷ Tu để mắt tới.

Vẻ mặt Tống Đoan nghiêm trọng: “Có người cài cấm thuật ở toàn bộ Hỏa Hồn, những Quỷ Tu nuốt phải Hỏa Hồn sẽ bị hắn sử dụng.”

Khanh Linh: “Cho nên ngươi nói muốn tìm ta…”

“Ngươi là Quỷ chủ, liệu có cách nào khiến cho những Quỷ Tu này khôi phục lại thần trí không?” Trên mặt Tống Đoan đầy vẻ mong đợi, giống như rất tín nhiệm cô: “Mấy ngày nay ở Hoài Thành có rất nhiều Quỷ Tu, điều này khiến cho các Tiên Môn rất đau đầu.”

Thật ra cũng đơn giản thôi, nếu là nuốt Hỏa Hồn thì chỉ cần ép hồn từ bên trong cơ thể Quỷ Tu ra là được rồi.

Thuật nghiệp hữu chuyên công(*), một bên là Quỷ Tu, một bên là Hỏa Hồn. Đều là liên quan tới người chết, nhắc tới biện pháp nhanh chóng trực tiếp hơn, đương nhiên là quỷ chủ có cách.

(*)Nguyên văn “thuật nghiệp hữu chuyên công” xuất phát từ luận về đạo học, thầy trò của Hàn Dũ: “Thị cố đệ tử bất tất bất như sư, sư bất tất hiền vu đệ tử, văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu truyền công, như thị nhi dĩ.” Nghĩa là: học trò không nhất thiết phải bằng thầy, thầy không nhất thiết phải giỏi hơn trò. Nghe (hiểu) đạo có trước sau, học thuật có chuyên công, chỉ như thế mà thôi.

Tống Đoan thấy Khanh Linh từ đầu đến cuối không trả lời, trong lòng thấp thỏm lo lắng: “Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không có cách nào sao?”

Khanh Linh lắc đầu: “Không phải.”

Cô chỉ là đang nghi ngờ, quỷ chủ ở trong kịch bản chỉ là một người qua đường, chuyện ở Hoài Thành này cũng không có đất diễn. Vì sao lại có một màn như thế?

Cô thở dài một tiếng: “Ngày mai ta đi nhìn xem.”

Tống Đoan thở phào nhẹ nhõm: “Vậy hôm nay ngươi nghỉ ngơi thật tốt trước đi, ngày mai ta dẫn ngươi qua đó.”

Trước khi Tống Đoan đi còn để Tiểu Kim Uyên ở lại, hắn bảo nếu cô đã tới đây rồi thì cần phải trả vật về chủ cũ.

Tiểu Kim Uyên ở chỗ của Tống Đoan rõ ràng là được đãi ngộ tốt hơn nhiều, cho nó ăn rất nhiều món ngon, lại còn chơi rất vui, sau khi nó tìm lại được tự tin rất là vênh váo đắc ý.

Tiểu Kim Uyên ngồi ở trên giường, lắc lư trống bỏi của mình, trâm gỗ trái cây ở trên đỉnh đầu cũng lắc lư theo. Một lát sau, như nhớ tới cái gì, nó bò tói bên cạnh Khanh Linh, thần thần bí bí nói: “Ta vừa nhớ ra một chuyện.”

Khanh Linh nhìn cây trâm gỗ lắc lư của nó, cảm thấy có vẻ chơi vui nên mới gảy một chút.

Dường như cô đột nhiên hiểu ra niềm vui thú của Cố Vọng.

“Chuyện gì?”

Tiểu Kim Uyên lắc lắc cái đầu: “Đang nói chuyện nghiêm túc mà.”

Nó hạ giọng: “Mấy ngày trước, không phải thần hồn của tên cẩu nam nhân Cố Vọng kia không ổn định đó sao?”

Động tác của Khanh Linh ngừng lại.

“Càng huống hồ, rõ ràng hắn đã nói không tới Hoài Thành, sau đó lại lén ngươi chạy tới đây.” Tiểu Kim Uyên càng nói càng cảm thấy mình có đạo lý: “Hắn vừa đến, Quỷ Tu ở chỗ này lập tức nuốt Hỏa Hồn mất khống chế, ngươi không cảm thấy lạ sao?”

Vẻ mặt Tiểu Kim Uyên vô cùng nghiêm túc: “Phệ Hồn ngưng tụ hồn phách, đúng lúc thần hồn của hắn không ổn định, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy!”

Nó nói xong, thật lâu không nghe thấy tiếng của Khanh Linh, thế là nó lại hắng giọng nói: “Có phải ngươi cũng cảm thấy ngươi đã nhìn lầm…”

“Không phải.”

Khanh Linh cắt ngang lời của nó.

Tiểu Kim Uyên sửng sốt: “Sao lại không phải?”

Cô tiếp tục chọc chọc trâm gỗ của Tiểu Kim Uyên, nhẹ giọng nói: “Không phải hắn làm.”

Tiểu Kim Uyên trừng mắt: “Sao ngươi biết không phải!”

Một tiếng cười lười biếng chen vào: “Đúng vậy, ta cũng muốn biết.”

Khanh Linh và Tiểu Kim Uyên đồng thời quay đầu lại, Cố Vọng không biết từ lúc nào đã ngồi lên trên bệ cửa sổ. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt dừng ở trên mặt cô, cười khúc khích: “Tiểu Quỷ Chủ, vì sao ngươi biết không phải là ta?”

Hắn nói xong lại nhìn thấy cô buông Tiểu Kim Uyên ra, xuống giường, đi về phía hắn. Cố Vọng hơi nhướng mày, hắn ngược lại hơi hiếu kỳ, cô sẽ nói gì đây?

Sau đó, chỉ thấy Khanh Linh mặt không cảm xúc giơ tay lên.

Rầm một tiếng!

Cửa sổ bị cô không chút lưu tình đóng lại.

Cố Vọng theo bản năng nhảy về phía sau, rơi xuống mặt đất ở sân sau khách điếm. Hắn ngẩng đầu, cửa sổ vẫn đóng chặt chẽ kín mít, thậm chí Tiểu Quỷ Chủ còn tắt hết đèn trong phòng.

Hắn sững sờ trong chớp mắt, sau đó không hiểu sao lại bật cười.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!